Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

HỌ ĐÃ CHẾT


Chuyện kể: Khi tôi đến thì đã có bộ đội và dân đang chia xác họ vào quan tài hoặc xếp trong nilon hoặc tấm vải hoặc vật phẳng. Những người trong hầm đều chết vì hầm có ba ngách thẳng, có thể có người không còn xác, một số thi thể không liền phải chia các bộ phận thân thể cho tương đối đều, những người ở ngách xa điểm bom nổ không còn quần áo vì áp lực nổ.. Họ đã chết.
  Chúng ta đều biết khi chết họ không kịp nghĩ. Không kịp nghĩ.
  Chúng ta có thể suy diễn trước khi chết nhóm này đang đùa cợt, nhóm nọ đang ôm nhau rủ rỉ chuyện yêu…. Họ đang nói về những việc hàng ngày: phân tán hàng ra khỏi khu Ga, hoặc tập kết hàng lên các toa tàu. Họ đang nói là nếu hết chiến tranh tao sẽ… Chúng ta có thể mà!
  Chúng ta có thể kể: Chiều ấy họ đã chuyển bao nhiêu tấn hàng, vác bao nhiêu vũ khí để chuyển vào Nam. Họ ăn cơm tối thế nào, chuẩn bị cho công việc ngày mai ra sao. .. Chúng ta có thể?
  Chỉ một điều chắc chắn: HỌ ĐÃ CHẾT. Trong hầm lớn (địa đạo) ở khu gia đình bệnh viện Gang thép cũ (Phường Gia sàng) bởi bom B-52.
Vĩ thanh: Lúc ba chị em nhà họ Tống (Tống Ái Liên, Tống Khánh Linh, Tống Mỹ Linh) đang CÃI nhau trong salon thì hàng trăm triệu nhân dân Trung quốc đang BẮN nhau ngoài chiến trường. Đó là lịch sử xong vẫn có thể là tương lai.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét