Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

KIẾP NÀO?

Mùa xuân và mới, năm mới, đất trời mới, vận hội mới, tâm tình mới... thử "đổi mới tư duy" không "đi bằng tiền" mà đi bằng tình xem sao, tư duy tình mới thế nào. Đọc Kiều, bình Kiều, giảng Kiều theo lệ là thương thân trách phận cùng Kiều, là mười năm năm lưu lạc, là thấp thỏm canh khuya là ... và là...?
Nhưng này có không? Có cùng thương một thân, trách một phận người cả đời không có nỗi thấp thỏm canh khuya? mười năm năm là phần mấy đời người? vui buồn là gì? có được vui và được buồn với niềm vui và nỗi buồn trong suốt một đời mình không? Có ai vui buồn cùng không? Có là mình không? Cái buồn vui ngoài mình mà người đời hằng bận, hằng bàn có gọi là vui và buồn không nhỉ? Có phải con người ta yêu rồi mới thương, vì yêu thương nên mới buồn vui, mới hoàn thành các nghĩa vụ người không?...Khởi đầu là yêu.
Có chuyện này : Ngồi ru đứa con mình dứt ruột đẻ ra nhưng người đời vẫn hiểu đó là con ... "ngồi ru giọt máu tượng hình chị trao". Nỗi oan này có không? Bé không? Hỡi người.? Hỡi đời? Kiếp nào? Kiếp nào để yêu?
Khởi đầu là yêu.
Hãy đọc bài thơ Tâm sự nàng Thúy Vân của Trương Nam Hương và cùng ngẫm nhân tình?
Nghĩ thương lời chị dặn dò
Mười lăm năm đắm con đò xuân xanh
Chị yêu lệ chảy đã đành
Chớ em nước mắt đâu dành chàng Kim

Ơ kìa ! Sao chị ngồi im
Máu còn biết chảy về tim để hồng
Lấy người yêu chị làm chồng
Đời em thể thắt một vòng oan khiên

Sụt sùi ướt cỏ Đạm Tiên
Chị thương kẻ khuất đừng quên người còn
Mấp mô số phận vuông tròn
Đất không thể nhốt linh hồn đòi yêu

Là em nói vậy thôi Kiều
Sánh sao đời chị ba chiều bão giông
Con đò đời chị về không
Chở theo tiếng khóc đáy sông Tiền Đường

Chị nhiều hờn- giận- yêu- thương
Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò
Em chưa được thế bao giờ
Tiết trinh thương chị đánh lừa trái tim

Em thành vợ của chàng Kim
Ngồi ru giọt máu tượng hình chị trao
Giấu đầy đêm nỗi khát khao
Kiều ơi, em đợi kiếp nào để yêu!

Mới hay. Mỗi người đã là mình, tự hiểu được phận mình dày mỏng, dài ngắn, vuông tròn ra sao và vì vậy hãy cảm thông, trân trọng với mỗi phận người, phận đời đã sướng khổ, buồn vui theo lẽ riêng của họ, để hiểu : Mỗi phận đời là một phận người có lý, lẽ để sống trên cõi người cùng mọi người và với mình. Với mình, là mình với người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét